Mình mang thai lúc tuổi đã khá lớn, em bé sinh non, bác sĩ bảo con mình sức đề kháng yếu và mắc một số bệnh mãn tính nhẹ, mình lại khóc vì thấy có lỗi rất nhiều.
Khi mới sinh, Su nhà mình chỉ nặng 2,2 kg, đến một tuổi vỏn vẹn 7,0kg.
Su bị còi cọc do trào ngược dạ dày, dễ bị đầy hơi, khó tiêu, ăn vào thì 'nhỏ giọt', ói rất thường xuyên, táo bón gần như mỗi ngày. Xung quanh hàng xóm ai cũng nhắc nhở, mình lại càng khóc nhiều hơn khi bị nhà chồng hoạnh họe, nói những lời khó nghe “từ ngày cưới về chưa có lúc nào gia đình được vui vẻ mà toàn là lo lắng, mệt mỏi”, mình nhớ rất rõ những lời như dao cứa ấy, bản thân bị xem như một vận xui đem đến toàn bất hạnh trong mắt mẹ chồng.
Khoảng thời gian Su biếng ăn, mỗi ngày với mình thực sự là một cuộc chiến, mà trong đó cả hai mẹ con mình đều là kẻ thua cuộc. Bản thân lúc ấy gần như đã sắp rơi vào tình trạng trầm cảm, không muốn nói chuyện hay tâm sự với chồng như trước, tuyệt vọng đến mức lên một diễn đàn, lập một cái topic kêu cứu rồi lại tiếp tục tha Su đi khắp các bệnh viện, các trung tâm dinh dưỡng nhưng mọi thứ vẫn chẳng có chút tiến triển gì tích cực.
Trong topic kêu cứu của mình, may mắn thế nào có mẹ bỉm đồng cảnh ngộ cho số điện thoại riêng để tâm sự. Hai bà mẹ chưa từng quen, không biết mặt, mình lại có thể ôm điện thoại khóc nức nở một cách nhẹ nhõm, khóc cho những năm tháng lấy chồng và trở thành mẹ đầy gian nan của mình.
Bà mẹ bỉm đồng cảnh ngộ ấy tâm sự cùng mình suốt hơn một tiếng, cuối cùng khuyên mình dùng thử món sản phẩm chị ấy cho con thử và có tiến triển rất tốt. Thú thật, lúc ấy mình cũng chẳng nuôi hi vọng gì nhiều vì các loại sản phẩm mình biết đều đã cho Su thử qua cả rồi.